Có những lúc em hay thường tự hỏi : Nhân thế hỡi , hạnh phúc là điều chi Có phải chăng khi em chẳng phiền gì Là hạnh phúc mênh mang như mật ngọt ? Thế nhưng rồi cũng có khi mộng tưởng Em thấy mình trên con đường quanh co Một chiều thôi , lối ra chẳng thể dò ! Em đứng đó - bước một mình lầm lũi Anh vì yêu - đến bên em rất vội Đừng nghĩ rằng điều ấy là giản đơn Vì thương em - anh bỏ hết tất cả Một lần đến - một lần thương - là đủ Bằng phẳng - bình yên - em vui tới trước Tình cho đi - tình nhận lại - đủ không ?
Em bảo : "Anh đi đi" Sao anh không đứng lại ? Em bảo : "Anh đừng đợi" Sao anh vội về ngay ? Lời nói thoảng gió bay Đôi mắt huyền đẫm lệ Mà sao anh dại thế Không nhìn vào mắt em Mà sao anh dại thế Không nhìn vào mắt em Không nhìn vào mắt sầu Không nhìn vào mắt sâu ? Những chuyện buồn qua đi Xin anh không nhắc lại Em ngu khờ vụng dại Anh mơ mộng viễn vông Đời sống nghiệt ngã không cho chúng mình ấm mộng Thì thôi xin gửi sóng Đưa tình về cuối sông Thì thôi xin gửi sóng Đưa tình về cuối sông Đưa tình về với mộng Đưa tình vào cõi không ........... đọc bài thơ tình này.. một chút vấn vương cái thửo lưu luyến ấy