Góc Nhỏ ✿ Ƹ̵̡ӝ̵̨̄ʒ ✿ Những Bông Hoa Đẹp ✿ Ƹ̵̡ӝ̵̨̄ʒ ✿

Discussion in 'Box Thơ & Nhạc - Ảnh & Clip' started by hugolina, Feb 24, 2011.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Blog hay...

    Mùa đông buồn vắng anh!

    Chẳng hiểu sao lại lạnh thế này,tiết trời mùa đông lạnh giá làm cho những người yêu nhau thêm ấm áp còn những người chia lìa phải thổn thức.Em nhớ đến anh với những điều thật giản dị "ngố' thật đáng yêu mà ngày xưa anh dành cho em,mùa đông khẽ khàng gõ cửa,cái lạnh bao trùm lấy mọi vật xung quanh,kể cả trái tim em,lúc nào ta đã có nhau mà giờ này ta xa nhau anh nhỉ?

    Chiều nay một mình em lang thang trên con đường vắng dưới con mưa mùa đông lạnh lẽo,tê buốt đến nao lòng.Em nhớ anh và chợt nghe môi mình mằn mặn,anh biết không,em đã vờ thờ ơ,vờ bận rộn để cố quên anh nhưng sao anh vẫn cứ hiện về trong trái tim em,kỉ niệm cứ ùa về làm lòng em đau nhói,em biết kỉ niệm không phải lúc nào cũng buồn,cũng nhớ - em biết mình không thể sống mãi với những kỉ niệm về anh nhưng anh à - giờ này ngoài trời đang mưa-những giọt mưa rơi rả rích trên mái nhà,đường phố gợi cho em cảm giác những ngày được dạo cùng anh dưới mưa rơi..

    Những âm thanh quyến rũ đến lạ lùng làm em càng nhớ anh hơn,em chỉ muốn giờ này được ở gần anh để nghe anh nói 1 câu gì đó dù cũ kỹ nhưng thật thân quen"Anh yêu em nhiều lắm,em biết không"?mà ngày xưa em được đón nhận từ anh với 2 con ngươi mắt "lé" lộn ngược trông thật ngố và buồn cười không tả nổi?Không hiểu sao em cũng đang cười,đang hạnh phúc khi nghĩ đến khoảnh khắc ấy,nét mặt,nụ cười và ánh mắt anh...Em vẫn không quên lời anh nói với em"Trong trái tim anh,em là số 1"những lúc như thế em đều nũng nịu"Thế còn số 2,số 3 và me anh,bé Hằng thì số mấy?Em thì tất nhiên là số 1 rồi nhưng gia đình anh phải là number one anh nhé..hihi..Em lúc nào cũng muốn em là con số cuối cùng trong cuộc đời anh thôi,anh trề môi mà bảo"Em cứ thế hoài"và cười thật dễ thương.Và rồi vô tình hay cố ý anh lại buột miệng nói với em:"Em à,đừng bao giờ quá hy vọng,tin tưởng vào điều gì đó,ai đó ngay cả chính anh để rồi sau này phải buồn khổ,thất vọng nha em...! Không ngờ,lời nhăc nhở của anh đã là sự thật của ngày hôm nay...Em và anh xa nhau...!Em không còn là số 1 trong trái tim anh rồi phải không anh?

    Mưa!Mưa làm cho kỉ niệm của anh và em vỡ nhòa,những giọt mưa nhẹ nhàng,lất phất bay làm cho chiếc lá cuối thu chớm xoay người,run rẩy đón hạt mưa mùa đông lạnh lẽo.Anh đâu biết rằng những ngày xa anh là những ngày nhiều khó khăn,thử thách đối với em,thời gian qua đi có thể xóa nhòa tất cả nhưng nỗi nhớ về anh vẫn trọn vẹn trong trái tim em,bàn tay em quá nhỏ bé không thể nào níu kéo lại chút tình yêu ngày xưa thật đẹp ấy...ngày hôm qua đã là quá khứ trong tình yêu của chúng ta phải không anh?Nhưng với em tình yêu đó mãi đẹp và lung linh đầy ma lực,hấp dẫn lắm anh à! Những ngày không có anh,cơn mưa phùn bỗng thành vô duyên,kỉ niệm giữa anh và em làm sao kể hết,,chia sẻ cùng ai,em cứ sợ,sợ người khác vô tình làm trầy xước nó,em gìn giữ nó trong tận đáy lòng mình và hằng đêm em vẫn đắm chìm trong đó.Em tự hạnh phúc,tự cảm nhận nỗi đau theo cách của riêng mình,em cứ chơi vơi,ngỗn ngang giữa ký ức và hiện tại,yêu thương và dối lừa...Làm sao có thể nói hết là sạch sẽ cuốn trôi tất cả không 1 dấu vết gì,làm sao có thể quên những gì mà em nhớ đến quay quắt lòng hả anh?Giờ đây,em xót xa,đớn đau hơn tất cả những đau đớn của cuộc sống bon chen thực tại.Tất cả đã vỡ òa trong tiếng nấc nghẹn ngào của em,chưa bao giờ em ghét sự công bằng,chính xác của thời gian đến vậy,,nó tàn nhẫn khi chẳng bao giờ quay lại để chúng ta khỏi vấp vào đời nhau,để rồi yêu nhau,nhớ nhau lai xa nhau và đớn đau thế này!

    Thời gian cứ bình thản trôi đi và em cứ day dứt về những ngày có anh bên cạnh nữa?Nỗi nhớ như nhân lên mà nước mắt ko đủ ấm nóng để xua đi kỷ niệm,xua đi bóng hình về anh mà chỉ làm em sống thật với lòng mình,nỗi đau mất anh... Thời gian trôi đi,mùa đông rồi cũng sẽ qua,những khoảnh khắc xưa cũ nối nhau rơi vào quá khứ,nhưng cùng dòng chảy thời vô tận của cuộc đời chỉ có lòng người mới hiểu được điều gì sẽ còn lại trong những cách xa.Còn buồn gì hơn nếu cuộc sống thiếu kỷ niệm anh nhỉ?Em tự an ủi rằng:"Hạnh phúc như 1 mảnh chăn hẹp,người này lạnh thì người kia ấm",đành vậy thôi,anh à! Biết anh đang vui vẻ,tươi cười và hạnh phúc là em mừng,hạnh phúc rồi,Hãy luôn tiến về phía trước và đừng bao giờ bỏ cuộc anh nhé..Luôn cầu chúc mọi điêu tốt đẹp đến với anh và gia đình..chào người em mãi yêu thương...
    __________________________________________Lotus Pham


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Last edited: Sep 12, 2020
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    BLog hay...

    Giọt mưa buồn màu Tím


    Cái lạnh đầu mùa làm se sắt lòng người , một điều gì đó bâng khuâng và xót xa đến nao lòng khi em nghĩ về anh . Ở phương xa , nơi anh mùa đông cũng đã về . Anh còn nhớ ngày xưa mình thầm mơ đến vùng đất đầy mộng mơ , chúng mình cùng chung bước trên con đường mưa rơi ..

    Anh ao ước được sánh vai em trong một chiều mưa đi dưới những con phố ngập tràn màu hoa tím , mưa bụi long lanh khe khẽ đậu vào vai em như những vì sao lấp lánh trên bầu trời xa .

    Ngày ấy anh đã viết cho em những lá thư màu mực tím , màu tím của thuỷ chung như một lời nhắn nhủ " Hãy mãi mãi nhớ về anh , em nhé " . Em thường úp mặt mình vào những trang thư bé nhỏ và gọi thầm tên anh , em cảm thấy anh như ở gần bên em hơn bao giờ hết dù chúng ta xa cách diệu vợi , em phập phồng lo sợ phải chăng chúng mình chỉ như hai dòng sông chảy bên nhau đơn độc , anh vời vợi xa em như hai đầu nỗi nhớ ...

    Chúng mình chưa một lần gặp nhau , vậy mà luôn nghĩ về nhau cả trong những giấc mơ , anh khao khát được một lần nắm tay em và em đã run run đưa bàn tay bé nhỏ cho anh trong những trang giấy trắng , em hạnh phúc _ lo âu bởi nó như là ảo ảnh xa vời ...

    Năm tháng trôi qua , hoa bằng lăng vẫn thuỷ chung sắc tím , anh nói với em " Chỉ khi nào hoa tím nhạt màu thương , thì lúc đó anh không còn em nữa , gió sẽ thổi hoài và mang sắc tím về một nơi xa , yêu thương ơi hãy đến bên anh ! " . Em lo sợ bảo anh đừng nói nữa , bằng lăng đẹp lắm nhưng dễ nhạt màu ...

    Mùa đông chưa về thì anh lại ra đi , phải chăng hoa tím đã phai màu ? Từ dạo ấy em ít làm thơ hơn trước ,hiếm có phút giây nào em yên tĩnh trong tâm hồn khi anh ra đi , nhiều lúc em giật mình khi nhận ra mình như là người có lỗi . Câu thơ xưa vẫn thầm trách ...

    Anh có giận em nhiều lắm không ? Trước mọi người em kiêu kỳ là vậy , nhưng tim em lại yếu mềm vô cùng trước anh , sao anh không hiểu cho em chứ ? ... Em lại ao ước được trở lại ngày xưa , một lần nhớ mong một lần khao khát . Em vẫn gọi thầm tên anh trong những giấc mơ ...

    Ngày mai ... ngày mai thôi anh sẽ lại quay về , chúng mình sẽ sống lại những ngày xưa , bởi kỷ niệm đối với em là mãi mãi , tình yêu trong em là mãi mãi , anh trong em là mãi mãi ...
    ____________________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 12, 2020
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    BLog hay...

    Mưa buồn làm em nhớ anh da diết ....


    Em đã hứa với anh là không nói nhớ nhung gì nữa nên em chỉ còn nghe mưa rơi trong lòng thôi. Chắc là cũng có lúc bất chợt anh bắt gặp cảm xúc buồn chơi vơi như vậy đúng không anh. Em thì không thế, bởi nỗi nhớ anh thường trực trong em mất rồi.


    Ngoài trời đang mưa. Mưa hay buồn anh nhỉ? Trước khi quen anh, em ghét trời mưa lắm. Yêu anh rồi em mới biết nghe cảm xúc lúc mưa rơi, buồn và nhớ thương da diết.

    Mưa làm em nhớ anh lắm đấy. Nhưng em đã hứa với anh là không nói nhớ nhung gì nữa nên em chỉ còn nghe mưa rơi trong lòng thôi. Chắc là cũng có lúc bất chợt anh bắt gặp cảm xúc buồn chơi vơi như vậy đúng không anh. Em thì không thế, bởi nỗi nhớ anh thường trực trong em mất rồi.

    Hơn nửa năm rồi mình không gặp nhau, nhìn lại em thấy hạnh phúc mình bên nhau thật ngắn ngủi, những lần gặp nhau thật vội vàng, chỉ có nỗi nhớ anh là dài đằng đẵng khiến em quên thời gian. Em tự an ủi mình hãy để những ký ức đẹp ấy lùi xa, để cho em một khoảng lặng.

    Nhưng em vẫn nhắn tin trò chuyện với anh, còn anh thì chẳng bao giờ được nhận được cả vì những tin nhắn ấy vẫn chỉ ở trong hộp thư của em thôi, chẳng bao giờ được gửi. Vì thế nên em như chưa thấy là mình mất anh cả.

    Ngày trước anh đồng ý là từ nay về sau em luôn có anh, nhưng giờ thì em mất anh thật rồi bởi anh chẳng nhớ em nữa đâu. Em vẫn nhớ anh nói bàn chân em coi thiếu tự tin đúng không, và giờ em có vấp ngã thì anh cũng kệ em thôi.

    Em gửi cho mình một tin nhắn chỉ mình em biết là em nhớ anh khi trời mưa như thế này.
    ____________________________________________ hoamoclanck



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
    \
    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 12, 2020
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    BLog hay...

    Một thời đã xa

    15 tuổi nhưng tính cách của tôi vẫn rất vô tư, thỉnh thoảng tôi hay bị Đ giật tóc, mỗi lần như vậy, thế nào Đ cũng bị tôi đuổi theo để đánh hoặc cấu véo, tôi không để ý con trai và con gái phải có khoảng cách nhất định, vì vậy có chuyện gì tôi hay quay xuống bàn Đ nói chuyện hoặc rủ Đ cúi đầu xuống gầm bàn để thì thầm chuyện gì đó bí mật, thậm chí còn rủ Đ xuống cuối lớp nói nhỏ vào tai, những lúc như vậy tôi thấy Đ e ngại nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều, thản nhiên cầm tay Đ kéo đi theo mình.

    Thỉnh thoảng tôi bị bọn con trai trong lớp đùa nghịch xì lốp xe hoặc mấy đứa con trai lớp khác bắt nạt, Đ thường đứng ra bệnh vực, bảo vệ tôi, tôi rất tự hào vì có thằng bạn trai thân như vậy. Mọi chuyện có lẽ cứ tiếp tục như thế, cho đến một ngày H - một trong những cô bạn cùng lớp nói với tôi rằng: “Đ thích mày, cả lớp đang đồn mày với Đ thích nhau”, theo phản xạ tự nhiên, tôi cãi lại H và thanh minh rằng chúng tôi chỉ là hai người bạn thân thiết, hơn nữa mọi người đang trêu Đ với N cơ mà.

    H về, tôi cứ ngồi lẩn thẩn suy nghĩ vẩn vơ, đêm hôm đó lần đầu tiên tôi bị mất ngủ, cảm giác rất khó tả, tôi bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả những hành động tôi cho rằng vì nó mà Đ và bạn bè cùng lớp hiểu nhầm tôi, tôi phải “chấn chỉnh” lại mình.

    Ngày hôm sau, tôi đến lớp, gặp Đ tôi chẳng nói gì, cả ngày tôi không nói câu nào, thậm chí khi Đ đùa nghịch tôi cũng không phản ứng lại. Thực tình, chính tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, một con bé nghịch như con trai bỗng dưng hiền lành, ít nói làm không ít người tò mò đặt dấu hỏi.

    Đến một ngày, nhà Đ có chuyện - bố Đ mất, Đ nghỉ học mấy ngày, tôi bắt đầu lo lắng, tôi lo không biết Đ có vì đau lòng quá mà bỏ học không, hay bị ốm rồi hoặc sẽ chuyển trường học …tôi cứ tự đặt ra bao nhiêu câu hỏi mà chẳng dám tự đi tìm câu trả lời cho mình, rồi Đ đến lớp, nhìn thấy Đ gầy gò, tôi thấy thương vô cùng nhưng chẳng hiểu sao tôi chẳng nói câu nào, dửng dưng đến lạ, cũng từ ngày đó hình ảnh Đ trong tôi đã thay đổi khác, tôi không còn coi Đ như người bạn bình thường nữa, hình như …

    Mỗi lần, cả lớp tổ chức đi đâu đó, thường thì con trai đèo con gái cho đỡ mệt, tôi lên xe của người khác, để tránh ngồi sau xe Đ, nhưng đến khi thấy Đ đèo bạn gái khác lòng tôi lại buồn thiu, Đ vẫn quan tâm đến tôi như mọi ngày, nhưng tôi lại cố tình thay đổi khác, tôi vẫn cho rằng Đ đang thích N.

    Lên cấp 3, tôi và Đ mỗi người học một lớp, lớp 9 của tôi cũng bị chia năm, chia bảy, nhưng chuyện của tôi và Đ mọi người vẫn mang ra trêu ghẹo. Tuy hai lớp sát nhau, nhưng giữa tôi và Đ là khoảng cách rất lớn, tôi chơi hầu hết với các bạn lớp của Đ, nhưng riêng tôi và Đ chúng tôi không nói chuyện với nhau. Thông qua một người bạn gái học cùng lớp với Đ tôi biết Đ vẫn dành tình cảm cho tôi, nhưng Đ không dám thể hiện vì xung quanh tôi có nhiều “vệ tinh” quá. Tôi chỉ cười và cũng không giải thích gì thêm.

    Sau khi ra trường, mỗi người đều có định hướng riêng cho mình, tôi cũng phấn đấu thi cử để được đi học tiếp, tôi cũng biết Đ đang học ở Hà Nội, nhưng chúng tôi vẫn không liên lạc với nhau. Năm cuối cấp, Đ cùng một số bạn đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui, nhưng ngay sau đó, Đ giới thiệu bạn gái của Đ, một cảm giác hẫng hụt, chơi vơi xâm chiếm lấy tôi.

    Sau đó, suốt một thời gian dài tôi không gặp lại Đ nữa, công việc cuốn tôi đi, cũng có rất nhiều người có ý đến với tôi, nhưng tôi không thể đón nhận được bất cứ tình cảm của ai, bạn bè bảo tôi kén cá chọn canh, nhưng thâm tâm tôi biết rằng không phải điều đó.

    Cách đây 3 năm, Đ đến tìm tôi, Đ bảo đã chia tay với người bạn gái trước, tôi im lặng. Đ hỏi thăm cuộc sống của tôi, tôi chỉ cười. Đ thường xuyên đến chỗ tôi hơn, hai đứa hay đến những nơi mà tôi thích, mỗi lần đi công tác về Đ thường ghé qua tôi, nhờ tôi chở Đ về nhà. Tôi hiểu rằng Đ có ý với tôi, nhưng lại không dám nói. Tôi cũng biết rằng tôi vẫn còn tình cảm với Đ, nhưng bên ngoài tôi lại luôn thể hiện sự dửng dưng, bình thản đến lạ lùng, có rất nhiều điều tôi muốn hỏi Đ nhưng một lần nữa tôi lại im lặng.

    Ngày Đ cưới, tôi thấy mình như vừa đánh mất một thứ quý giá, tiếc nuối, ân hận, tôi giận mình, giận cái tính ương bướng, ngang ngạnh của mình, nhưng tôi vẫn quyết định đến chúc mừng hạnh phúc cho Đ. Tôi đã chuyển rất nhiều nơi ở nhưng Đ chỉ nhớ duy nhất nơi mà Đ hay đến thăm tôi. Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt của Đ khi Đ vừa bước xuống xe hoa để kiếm tìm tôi và khi bắt gặp tôi đang đứng gần đó, Đ đã tiến nhanh đến chỗ tôi và đưa tay nắm nhẹ lấy tay tôi.

    Đã 15 năm trôi qua, Đ giờ đây cũng đã yên bề gia thất, tôi cũng hiểu rằng giữa Đ và tôi chỉ còn lại tình bạn, nhưng những tình cảm của “cái thủa ban đầu lưu luyến ấy” vẫn cùng tôi đi suốt trong cuộc đời này, cũng nhờ nó mà tôi hiểu rằng hãy trân trọng và nắm bắt những gì mình đang có. Đ hãy hạnh phúc nhé!
    _________________________________________________LT

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 12, 2020
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    BLog hay...

    Có một cơn mưa giữa đời nhau.

    Cơn mưa hôm nay bất chợt làm lòng anh thổn thức nhớ...

    Chút gì đó trong kí ức thật dịu ngọt ươn ướt của cơn mưa ngày xưa chưa nguyên vẹn.Cũng trung tuần tháng sáu này của năm nào đó,đến bây giờ anh cũng không còn nhớ rõ năm nào...Mình cứ mãi lang thang trong cơn mưa,cái lành lạnh cũng không làm lạnh được tâm hồn hai đứa trong cơn mưa ấy.

    Bàn tay ấm cũng đủ để sưởi ấm một tâm hồn lãng mạn trong mưa.Mưa rơi như những giọt nước mắt của vùng ký ức trong nhau. Bao năm trôi qua rồi mà cứ mỗi khi mưa lại cứ nhớ về nhau.Một miền nhớ còn hoang sơ nguyên vẹn trong lòng.,Cứ tưởng đã làm trôi đi những kỷ niệm về cơn mưa ấy vào vùng của sự lãng quên. Nhưng cơn mưa đêm nay, cơn mưa giữa Sài Gòn hối hả tất bật luôn làm bận bịu vướng víu bao điều.

    Có ai đếm một mùa Sài Gòn có mấy cơn mưa bao giờ không vậy ta ?Chắc là có ,mà cũng có thể là không.Nếu ai đó chịu khó đếm thì hãy đếm hộ giùm tôi ,cơn mưa của nỗi nhớ .Mà từ lâu lắm rồi cơn mưa ấy vẫn day dứt trăn trở giữa đời nhau.Với Sài Gòn thì mọi cơn mưa đôi khi làm biết bao đôi trai gái xích lại gần nhau hơn,khi người ta yêu nhau vội vàng tìm nơi trú ẩn mỗi khi trời mưa.Có lẽ bàn tay sẽ tìm lấy một bàn tay để tìm hơi ấm giữa cơn mưa lành lạnh đó. Họ sẽ lại đứng gần bên nhau, nhìn nhau và lặng im... như cái đẹp ban sơ của mối tình đầu. Và trong cơn mưa ấy có biết bao kẻ tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu đích thức của mình, cũng có biết bao kẻ dở dang, lạnh lùng quay gót bước đi dưới cơn mưa...Em chỉ biết rằng trong cơn mưa đêm nay có một người đang ngồi nhớ về một người đã xa tận chân trời.

    Sài Gòn - Nơi thành phố ấy, cũng trong cơn mưa đêm nay,mang theo cái lạnh se se,làm cho tôi thèm muốn cái hơi ấm ngày nào trong cơn mưa ấy.Khi cơn mưa như những bản tình ca đã hòa vào tiếng mưa rơi.Nỗi nhớ như tan chảy theo cùng tiếng mưa rơi .Trong góc quán cà phê vắng lặng ở Góc Phố nào đó, có hai kẻ ngồi bên nhau lặng lẽ ngắm mưa rơi mà không nói một lời nào...im lặng để nghe từng tiếng mưa đang thở hổn hển vì hồi hộp vì...rung động.

    Có lẽ lúc ấy cả đôi người đều rung rinh bối rối, muốn nói rất nhiều nhưng lại chẳng thể cất tiếng thành lời. Chúng mình đã yêu nhau trong cơn mưa ấy, chúng ta yêu nhau trong cái lặng thầm ấy.

    Trong chuyến xe cuộc đời, những người luôn đồng hành bên ta cũng như những giọt mưa chập chùng còn mê mãi ngoài trời ấy,cứ đến rồi đi, có khi để lại sự dịu ngọt mát lành, nhưng đôi lúc cũng là sự lạnh giá,mà không hề tìm thấy hơi ấm cho kẻ ở người đi.Mình đã lạc mất nhau trong mưa ,để khi nhận ra đó cũng ngã rẽ nghiệt ngã trong đời nhau.

    Tôi và em - Hai trái tim từng có chung nhịp đập.Từng núp chung một cơn mưa bên hè phố ướt. Cơn mưa hôm ấy như xoá nhoà đi tất cả, xoá nhoà những khoảng khắc của năm tháng yêu thương ngày nào mà cả hai ta đã có. Em quay bước đi về phía không có còn mây trắng giăng giăng trong chiều buông.Anh quay lưng,thì con đường trở thành chia đôi ngã.

    Không còn là cơn mưa hạnh phúc ngày mình còn yêu nhau chúng ta giận hờn vu vơ rồi lại tìm thấy nhau trong vòng tay ấm áp, thiết tha. Cơn mưa ấy là khoảng cách chia xa, là dấu chấm lặng trong câu chuyện tình thấm đẫm những giọt mưa rơi...
    Để bây giờ mỗi khi mưa về giữa phố lạ Sài Gòn.Làm anh nhớ lại ,có một cơn mưa giữa đời nhau...

    ______________________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 12, 2020
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Blog hay...

    Hoa vàng nơi ấy có vàng không ?
    Cứ mỗi độ lưng chừng xuân.Trên mọi ngõ ngách của những con đường.Dưới bầu trời mênh mông xanh ngắt một màu xanh.Từng cánh hoa Bò Cạp vàng lại lung linh rực rỡ thắp sáng cả một góc đường.Niềm thương chưa trọn còn bao lưu luyến của mùa xuân.Bùi ngùi như đưa tiễn và đón chào một mùa hè sắp sang.

    Khoảng trời tháng 3 tháng 4 như bừng lên một sắc vàng rực rỡ.Thương cho mùa ở mùa đi.Sài Gòn cũng có một mùa hoa bò cạp vàng, những con đường đi ta đã qua ,những con đường ta đã về vẫn còn có một sắc màu vàng của loài hoa bò cạp vàng.Tâm hồn miên man và nhạy cảm đã chạm vào những khoảng khắc nào đó của nỗi nhớ,của kỷ niệm đã có trong đời.

    Không day dứt không rộn rã như tiếng ve gọi hè sang.Không bàng hoàng đỏ thắm như những cánh phượng đỏ thắm trong sân trường.Nhưng những niềm riêng,những nỗi nhớ luôn dâng đầy. Lòng bâng khuâng nuối tiếc bao điều đã vời xa.

    Hoa vàng nơi ấy có vàng không? Mùa hè cũng sắp sang, mình bâng khuâng nhớ, bỗng muốn quay về với góc trường xưa,không gian mênh mang thêm bao nỗi nhớ,nhớ trường nhớ lớp,nhớ cả bạn bè xưa.Nhớ cả cái tên được khắc lên thân cây phượng sần sùi trong sân trường hanh hao nắng...Nhớ cả cơn mưa rào hôm nào.Ta cùng ai đó lặng lẽ đi trong mưa.Người ta thích mưa,thích cái sự ướt át của mưa.Còn tôi lại thích cái ươn ướt mát rượi làm mềm cả lòng.Bởi một nỗi nhớ người.Nhớ cả một mùa hoa vàng lung linh rực rỡ trong cái hè oi nồng rát bỏng cả da người.

    Và hoa có vàng nơi ấy không ?để một người yêu hoa như tôi ,miên man bay bổng vào những giấc mơ hoa ,tràn ngập trong kỷ niệm tuổi học trò. Tháng lại ngày qua,rồi cũng từ giã cái tuổi học trò mộng mơ ấy.Nhìn người nhìn hoa mà nhớ trường nhớ lớp ?Màu sắc vàng gợi lên bao điều của kỷ niệm.Nơi bắt đầu của lời giã bạn giã lớp.Lòng vẫn choáng ngợp mông lung bao niềm nhớ.Không đơn thuần là nhớ hoa mà còn là nhớ về bạn bè, thầy cô...Nhớ một thuở,một thời mộng mơ tinh khôi như tờ giấy trắng của tuổi học trò.

    Và rồi một mùa hè nữa lại đến.Mùa day dứt nức nở tiếng ve sầu.Chứa chan màu xác phượng đỏ thắm.Nhưng làm sao quên cái sắc màu vàng tươi của loài hoa bò cạp vàng sáng cả một góc đường đi về.Nơi ấy ngày xưa và nơi ấy bây giờ vẫn lung linh một miền nhớ...

    Nơi ấy hoa vàng có vàng không ?

    ______________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 12, 2020
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Lời cuối cho anh...
    Anh à! Hôm nay Hà Nội trở lạnh rồi. Mấy ngày anh về, anh kêu thời tiết nóng nực làm anh khó chịu, gió mùa vừa về thì anh lại phải đi. Lúc này anh đang hạnh phúc lắm anh nhỉ? Đã 3 mùa thu qua, anh vẫn nợ em một câu trả lời.
    Đã 3 lần anh trở về, cả 3 lần anh đều không dám đến gặp em. Chả lẽ câu hỏi của em khó đến thế sao anh? Em chỉ hỏi anh cho em biết lí do vì sao thôi mà. Ừ nhỉ! Em thật ngốc. Khi không còn yêu nhau nữa thì có cần thiết phải trả lời điều người ta không muốn đâu.

    Em nghĩ em đã quên được anh rồi, em không còn nhớ về anh nữa, nhắc đến tên anh em thấy lòng mình vẫn bình yên, chỉ có hôm nào đó, em trót bước chân qua nơi ngày xưa từng là kỷ niệm, em chợt thấy nhói lòng, đôi chút thôi.

    Anh có biết không? Lúc nhận được điện thoại của anh, em bất ngờ, giọng em run run, có lẽ anh cũng nhận ra anh nhỉ. Em đã cố gắng cười, cố gắng nói liên thiên đủ thứ chuyện để tạo cảm giác bình thường, em tự huyễn hoặc rằng em đang nói chuyện với một người bạn bình thường chứ không phải với người em đã từng yêu.

    Ba năm trôi qua từ khi gặp anh lần cuối, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, em đã biết cười khi trong lòng đang khóc, biết được đâu là chân thành, đâu là giả dối. Em cũng đã biết cách đứng dậy đi tiếp khi em ngã. Cảm ơn anh!

    Anh từng gọi em là "vợ yêu", câu đó giờ anh dành cho chị ấy, em chẳng đau lòng đâu, chị ấy xứng đáng có được tình yêu như thế mà. Chị ấy có thể đang yêu anh như em đã từng yêu, anh đừng làm chị ấy tổn thương như anh đã từng làm với em nha anh. Yêu và chờ đợi không phải người con gái nào cũng làm được đâu anh, chỉ có những người có tình yêu mãnh liệt và sự tin tưởng tuyệt đối mới giữ được trái tim mình chung thuỷ. Em cũng chẳng ngồi đây để gặm nhấm nỗi đau quá khứ, em xếp gọn kỷ niệm vào nơi góc nhỏ trái tim.

    Anh đừng làm chị ấy tổn thương như anh đã từng làm với em nha anh...
    Những bài thơ ngày xưa em làm tặng riêng anh giờ em cũng chẳng giữ nó cho riêng mình, em trân trọng kỷ niệm cho dù đó chỉ là những nỗi buồn đầy ăm ắp. Thôi thì cứ nghĩ, chúng ta chẳng còn nợ nhau gì nữa để anh cũng nhẹ lòng hơn.

    Lần sau trở về, việc ý nghĩa nhất anh làm vì em là đừng liên lạc với em nữa anh nhé. Em không muốn nghe giọng anh, mà nói chính xác hơn là em không muốn trái tim bé bỏng của em hằn sâu vết xước do anh tạo ra đang kéo da non lại run rẩy xót xa khi nghe thấy tiếng anh, nói chuyện cũng chẳng để làm gì mà. Anh đã có kế hoạch cho một tương lai tươi sáng, còn em, chỉ ngày mai nữa thôi, em sẽ xúng xính trong tà váy cô dâu, xinh tươi bước bên chú rể, người luôn yêu thương, chở che cho em với khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc và ngày này anh không có mặt.

    Anh từng hỏi em: "Sao em không yêu người ở gần mà lại chấp nhận yêu người đi xa vậy". Em cười nói "Đơn giản vì em yêu anh ấy và em là người yêu chung thuỷ". Nếu em không chờ đợi, em không trân trọng những gì em đang có liệu em có được hạnh phúc như ngày hôm nay không anh?

    Lời cuối cùng cho anh, mối tình đầu đầy bão giông của em. Anh hãy biết cách giữ gìn những gì mình đang có nhé. Chúc anh hạnh phúc!
    ________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 13, 2020
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn trẻ - cuộc sống

    Hai mảnh trời riêng

    [​IMG]
    Em và anh không hẹn mà gặp trong lần đám cưới một người bạn. Cũng đã khá lâu rồi không liên lạc, hôm nay gặp lại ai cũng ngỡ ngàng như nhận ra mình đã không nhớ tới nhau, như không tồn tại trong mỗi người ở thời gian vừa qua. Và rồi sau đó hai người lại giống như hai đường thẳng song song cứ kéo dài ra vô tận...

    Anh bộn bề với các dự án, còn em cũng bị cuộc sống hàng ngày cuốn đi. Cũng giống bao người khác, sáng sáng hòa vào dòng người tấp nập đến cơ quan, chiều hết giờ làm việc lại lao ra trung tâm học thêm cho kịp giờ và trở về nhà khi thời gian không còn là buổi tối. Cuộc sống cứ thế trôi đi như không bao giờ dừng lại để nhìn một ai đó đang làm gì. Vì cuộc sống mà ai cũng phải lai lưng kiếm tiền, chạy đua với thời gian nhanh tới mức nhiều lúc quên mất mình đang ở đâu?!

    Hàng ngày em bận với 8 tiếng làm việc ở văn phòng cộng thêm mấy giờ đồng hồ tắc đường, kẹt xe, còn anh hay phải đi theo những dự án thuộc khối nông thôn nay công trình này, mai công trình khác... Thời gian cứ thế trôi đi, cứ trôi đi như những gì nó vốn có... Và một sáng chủ nhật điện thoại đổ chuông:

    - Rảnh không em? Cafe sáng nhé.
    - Không được rồi, em không có ở Hà Nội.

    Em đã kể anh nghe chuyến công tác TP.HCM kéo dài một tháng mới kết thúc, anh cười và nói:

    - Anh cũng mới trên Lào Cai về, tính điện cho em nhưng lại không gặp rồi. Khi nào ra nhớ báo cho anh nhé.
    - Dạ.

    Anh và em lại chuyện trò, anh kể về những chuyến công tác dài ngày và nhắc tới những lần anh hẹn em mà không gặp:

    - Có thể chúng ta "vô duyên" nên mới thế - Em cười
    - Chưa chắc đã phải thế... - Anh nói.

    [​IMG]
    Dòng người ngược xuôi trên phố, theo một guồng quay của cuộc sống mà như không bao giờ dừng lại...

    Ngày em hết lịch công tác và trở về Hà Nội, khi báo cho anh mới biết anh đang cùng các anh em công tác trong Cà Mau theo một dự án mới. Cứ thế, cứ thế, lại lỗi hẹn... lại không gặp. Cả em và anh cùng cười, "lại không có duyên rồi". Nghỉ lễ 30/4, 1/05 anh gọi điện: "Lần này nghỉ lễ 4 ngày chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau", nhưng lại như hai đường thẳng song song em và anh lại không thực hiện được dự định đó. Em thì bận đi nghỉ mát cùng Công ty còn anh cũng bận đi du lịch cùng gia đình và rồi lại... lỗi hẹn. Sau nghỉ lễ anh lại có lịch công tác Sài Gòn, chúng ta lại mỗi người một phương trời.

    Thời gian lại theo dòng người ngược xuôi trên phố, sáng sáng hòa vào dòng người hối hả, chiều hết giờ lại tấp nập tham gia tắc đường, kẹt xe. Có quá nhiều điều phải lo lắng và suy nghĩ cho cuộc sống nên anh cũng như em không còn nhớ để hỏi thăm nhau nữa cho đến một buổi sáng bất chợt nhận được điện thoại của anh:

    - Cafe sáng em nhé, em cười:
    - Anh đang ở đâu?
    Như nhận ra điều quen thuộc anh hỏi:
    - Thế em đang không ở Hà Nội?
    - Dạ, em đang công tác Đà Nẵng.
    - Em đi bao lâu?
    - Dạ, 3 tuần.
    - Hay anh mua vé bay vào chỗ em nhé!
    - Hì, anh cứ đùa.
    - Ừ, hay thật, lần nào hẹn em đi cafe cũng thế, em nói:
    - Chắc tại không có duyên nên không gặp được.
    - Cuối tuần này anh có việc vào Sài Gòn, khi trở ra anh sẽ qua Đà Nẵng để gặp em.
    - Hì, anh lại đùa em rồi.
    - Đùa gì, anh nói thật đó, nếu như ở Hà Nội không gặp được thì anh em mình sẽ gặp nhau ở Đà Nẵng.

    Thế rồi những câu chuyện chẳng đâu vào đâu cũng kết thúc, em cúp máy mà không thấy bận tâm điều gì, còn một tuần nữa là hết lịch công tác, khi đó Em sẽ trở ra Hà Nội. Bạn bè hay nói rằng, con gái thì không nên đi lại nhiều, nên dành thời gian mà tìm hiểu "Một nửa" của mình đi, đó mới là điều quan trọng. Ừ nhỉ, mình cứ lông bông thế này mà quên mất mình còn một việc làm quan trọng trong cuộc đời. Nhưng mình cứ nay đây mai đó thế này chắc con trai họ cũng ớn nói chi đến mình. Thôi thì để hết đợt công tác này về rồi tính...

    "Con gái 26 tuổi đầu rồi mà cứ... dửng dưng như không ấy", đó là câu mà hay bị bố mẹ rầy la. Rồi bố mẹ cứ suốt ruột gọi điện nhắc nhở chuyện chồng con. Khổ, cái số mình vất vả, cứ long đong, lận đận mãi mà chẳng đâu vào đâu. Cứ mãi phấn đấu cho sự nghiệp mà có được gì đâu, nhiều lúc nghĩ thấy nản quá, con đường sự nghiệp sao chông chênh, mãi mà vẫn chỉ là những nấc thang bên dưới... Buồn. Người ta nói, phụ nữ thì nên tập trung vào chuyện gia đình, còn sự nghiệp thì đã có đàn ông lo, nghe nói thì cũng thấy có lý nhưng nghĩ lại sao mình lại không thực hiện được nhỉ, phải chăng có quá nhiều tham vọng?!


    Em và anh như hai mảnh trời riêng mà không ai có thể đi vào mảnh riêng của người còn lại...

    Rồi cứ thế theo dòng người ngược xuôi trên phố, theo một guồng quay của cuộc sống mà như không bao giờ dừng lại. Em và anh vẫn như hai đường thẳng song song.

    Sáng nay lại nhận được điện thoại của anh:
    - Em về Hà Nội chưa?
    - Dạ, cuối tuần anh ạ.
    - Vậy sao? Cuối tuần này anh lại bay vào Sài Gòn rồi. Không biết bao giờ mình gặp nhau em nhỉ?
    Em cười:
    - Thời gian còn dài mà. Biết đâu sau này anh và em lại tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đấy mà không ngờ tới thì sao.
    - Ừ, hy vọng là thế...

    Em cúp máy, còn 5 ngày nữa là hết lịch công tác. Lại trở về với công việc hàng ngày, lo lắng hàng ngày, dự định hàng ngày... Em và anh như hai mảnh trời riêng mà không ai có thể đi vào mảnh riêng của người còn lại. Và lúc này đây em đặt bút gạch những gạch đầu dòng cho những dự định mà mình sẽ thực hiện.

    Nhớ lại lời của người bạn đã nói: "Hãy mở lòng, cho người khác một cơ hội cũng chính là tạo cơ hội cho chính mình". Và chuyện tình cảm đã được gạch ở đầu dòng thứ 3...

    Anh và em hai dòng ngược xuôi...
    _________________________________________Sưu Tầm
    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Last edited: Sep 13, 2020
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn trẻ - cuộc sống

    Cố nhớ để quên anh

    Nutria thân mến! Hôm nay em viết những lời tâm sự này muốn gởi đến anh, hi vọng là anh có thể hiểu em. Em muốn tâm sự những lời mà em chưa kịp nói khi ở bên anh, anh ơi anh có biết là em vui lắm khi có anh bên cạnh trong suốt thời gian qua không...
    Em và anh quen nhau cũng tình cờ phải không anh? Anh đến cơ quan em thí nghiệm, thế là em và anh quen nhau từ đó. Quen anh không bao lâu em mới biết anh tuổi chuột, còn em tuổi mèo. Nghĩ cũng lạ anh nhỉ, mèo với chuột có bao giờ hợp nhau đâu nhưng khi nói chuyện với anh em thấy cũng vui vui. Em từng nói, miễn ai làm cho em vui thì em sẽ chọn người đó. Có phải là em khờ lắm không anh?


    Em đặt biệt danh cho anh là Nutria, chắc anh biết nghĩa của nó mà há. Nutria có nghĩa là “chuột hải ly”, có lẽ cũng giống tên anh lắm đó. Lúc chưa gặp chuột mèo ngủ sớm lắm, từ khi quen chuột mèo ngủ trễ lắm, tối nào chuột cũng nhắn tin tám với mèo hết. Bữa đó trời mưa tầm tã, tuy mưa nhưng mà mèo rất vui, mèo không bị ướt cũng không bị lạnh vì chuột che cho mèo hết rồi, mèo cảm ơn chuột nhiều lắm.

    Cũng đã lâu rồi mèo không được vui như thế. Chuột biết không, khi chuột hỏi mèo đã có bạn trai chưa thì mèo đã trả lời thật lòng rằng mèo đã từng tin tưởng vào một người nhưng mèo đã thất vọng khi người ấy ra đi mà không một tin nhắn từ biệt. Mèo cũng không hiểu tại sao, từ đó về sau mèo tự nhủ là sẽ không tin tưởng vào ai nữa hết. Nhưng không hiểu sau mèo lại tin chuột nữa, mèo thấy được sự chân thật trong lời nói của chuột. Hi vọng là mèo không nhầm một lần nữa.


    Em sẽ cố quên anh, có thể là rất khó nhưng mà em sẽ cố gắng...

    Nói chuột nghe chuột đừng cười mèo nhé, chuột biết không đêm nào không nhận được tin nhắn của chuột "chúc mèo ngủ ngon nhé" là mèo thấy thiếu thiếu gì đó. Và mèo thật sự cảm động khi nghe chuột kể là: “Chuột về nói với mẹ là có quen cô tuổi mèo, mẹ chuột bảo không sợ mèo à, chuột nói là không sợ"… Lúc đó mèo nghĩ chuột gan thiệt đó nhen. Chuột lại hỏi mèo tiếp là ba mẹ mèo có quan trọng tuổi tác không? Lúc đó mèo chỉ biết cười thôi, cười vì sung sướng đấy. Mèo cảm thấy mình thật là có phước đó. Chuột biết không khi chuột mời mèo sang nhà chuột ăn món cháo cá mà mẹ chuột nấu, mèo muốn đi lắm nhưng mà mèo thật sự không tài nào dám cả, vì mèo nhát gan lắm. Mèo thật sự cảm động trước chuột rồi. Có thể là mèo quá vội phải không? Mèo cảm thấy vui khi được sự quan tâm của chuột.

    Nhưng mèo không hiểu sao dạo này chuột không nhắn tin cho mèo nữa, mèo nhắn tin chuột cũng không trả lời mèo nữa, lúc trước chuột nhận được tin nhắn là trả lời mèo ngay, mèo thấy chuột lạ lắm, không còn quan tâm mèo như xưa nữa. Không nhận được tin nhắn của chuột mèo rất lo, lo không biết chuột có bị làm sao không? Khi nhận được tin chuột bảo là chuột bận việc, dạo này công việc chuột nhiều lắm thì mèo cảm thấy lo cho chuột nhiều hơn, nhưng mèo không dám nhắn tin cho chuột vì sợ làm phiền chuột. Có lẽ bây giờ mèo có lo hay quan tâm chuột cũng không còn tác dụng gì phải không chuột? Mèo cảm thấy lo lo, sau đó mèo nghĩ là có thể chuột không muốn làm mèo tổn thương nên chọn cách im lặng phải không? Có lẽ là mèo lại im lặng giống như lần trước nữa rồi, mèo sẽ trả lại sự bình yên cho chuột nhé? Có lẽ mèo vẫn còn là một cô gái quê phải không chuột, có lẽ là thế phải không anh?

    Cám ơn anh trong thời gian qua đã đem lại niềm vui và hạnh phúc cho em. Có thể anh có lý do riêng của anh, có đều khó nói phải không? Chúc anh luôn vui vẻ, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc anh nhá. Em sẽ cố quên anh, có thể là rất khó nhưng mà em sẽ cố gắng. Em sẽ cố nhớ để mà quên anh.
    _________________________________________________Mèo con



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Last edited: Sep 14, 2020
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Em muốn chia sẻ cùng anh!

    Em lúc nào cũng thích được quan tâm, cũng thích làm nũng anh, thích được anh chiều chuộng, thích được anh yêu thương, nhưng như thế cũng đâu phải là quá, đúng không anh?
    Anh lại thế nữa rồi! Em đã nhắc đi nhắc lại với anh là nếu phải làm đêm thì nhớ nhắn tin cho em biết thôi! Vậy mà đối với anh, lại khó thế sao? Em chờ cơm đến hơn 8h tối. Chờ mãi không thấy anh về, em mở máy ra và vẫn thấy đèn của anh oline, thế mà anh vẫn làm việc nhưng không hề nhắn tin cho em một lời nào!


    Vẫn biết anh là người vô tâm, ít biểu hiện tình cảm, vẫn biết anh là con người trầm tính, chỉ dùng hành động để thay lời nói… Nhưng em vẫn thèm biết bao cái cảm giác đọc tin nhắn hỏi thăm của anh và báo cho em biết khi nào anh kết thúc một ngày làm việc để về với mẹ con em. Yêu anh và lấy anh rồi sao nhiều lúc em vẫn cảm thấy xa lạ thế nào ấy! Anh vẫn là anh thôi chẳng thay đổi gì, phải chăng là em thay đổi, em đòi hỏi quá nhiều ở anh?... Có lẽ thế, em vẫn là người như thế mà anh!

    [​IMG]

    Em lúc nào cũng thích được quan tâm, cũng thích làm nũng anh, thích được anh chiều chuộng, thích được anh yêu thương, nhưng như thế cũng đâu phải là quá, đúng không anh? Người con gái nào, người vợ nào chẳng muốn được chồng mình yêu thương nhất. Anh cũng thế mà, anh cũng thích làm nũng em mỗi khi anh cảm thấy mệt trong người, anh cũng thích được em quan tâm nhiều hơn mỗi khi anh cảm thấy chán nản. Em hiểu tính anh, nhưng em vẫn cứ cảm thấy cay cay trong mắt mỗi khi chờ tin nhắn của anh hay những lúc anh quên không nhắn cho em. Em là vậy đó, hay giận và cũng rất dễ quên! Có lẽ chính vì thế mà anh không lo lắng nhiều mỗi khi làm gì có lỗi với em phải không anh?

    Em còn nhớ cách đây khoảng một tháng anh đi gặp gỡ bạn bè cùng công ty, chỉ mấy người con trai thôi nhưng anh nhậu tới khoảng 1 giờ sáng mới về. Em gọi điện thì anh bảo lát nữa, nhưng em càng chờ càng thấy “lát nữa” của anh nó dài quá! Cho đến khi em gọi điện thì anh không nghe và tắt máy. Anh có biết lúc đó trong đầu em chỉ quay cuồng một suy nghĩ duy nhất: Nếu như chẳng may anh có chuyện gì thì em làm sao sống được? Rồi còn con của chúng ta nữa! Em đã khóc rất nhiều, em đã cầu trời nếu anh về bình yên mà bắt em phải chịu một tội gì thì em cũng cam tâm, miễn sao để anh trở về bình yên! Rồi anh cũng về nhà với một tâm trạng mà đến giờ này nghĩ lại em vẫn cảm thấy rất sợ! Anh say không biết gì, anh dắt được xe vào nhà, chân phải đá vào chân trái, anh ngã lăn ra nệm rồi ngủ vùi chẳng hay biết gì xung quanh. Em tự hỏi chẳng biết lúc đó em và đứa con đang lớn lên trong bụng có là gì với anh không? Anh có thực sự quan tâm đến sự tồn tại của hai mẹ con em không? Một đêm em thức trắng chỉ để trông chừng anh. Em sợ anh uống say dễ bị cảm, em sờ trán anh mỗi lúc em lo lắng, em lau mồ hôi cho anh… nhưng anh không hề hay biết gì cả. Gần sáng, mệt mỏi quá em thiếp đi và chỉ bị đánh thức khi anh tỉnh dậy.

    [​IMG]
    Anh lại thế nữa rồi! Em đã nhắc đi nhắc lại với anh là nếu phải làm đêm thì nhớ nhắn tin cho em biết thôi! Vậy mà đối với anh, lại khó thế sao? Em chờ cơm đến hơn 8h tối. Chờ mãi không thấy anh về, em mở máy ra và vẫn thấy đèn của anh oline, thế mà anh vẫn làm việc nhưng không hề nhắn tin cho em một lời nào!

    Vẫn biết anh là người vô tâm, ít biểu hiện tình cảm, vẫn biết anh là con người trầm tính, chỉ dùng hành động để thay lời nói… Nhưng em vẫn thèm biết bao cái cảm giác đọc tin nhắn hỏi thăm của anh và báo cho em biết khi nào anh kết thúc một ngày làm việc để về với mẹ con em. Yêu anh và lấy anh rồi sao nhiều lúc em vẫn cảm thấy xa lạ thế nào ấy! Anh vẫn là anh thôi chẳng thay đổi gì, phải chăng là em thay đổi, em đòi hỏi quá nhiều ở anh?... Có lẽ thế, em vẫn là người như thế mà anh!



    Em lúc nào cũng thích được quan tâm, cũng thích làm nũng anh, thích được anh chiều chuộng, thích được anh yêu thương, nhưng như thế cũng đâu phải là quá, đúng không anh? Người con gái nào, người vợ nào chẳng muốn được chồng mình yêu thương nhất. Anh cũng thế mà, anh cũng thích làm nũng em mỗi khi anh cảm thấy mệt trong người, anh cũng thích được em quan tâm nhiều hơn mỗi khi anh cảm thấy chán nản. Em hiểu tính anh, nhưng em vẫn cứ cảm thấy cay cay trong mắt mỗi khi chờ tin nhắn của anh hay những lúc anh quên không nhắn cho em. Em là vậy đó, hay giận và cũng rất dễ quên! Có lẽ chính vì thế mà anh không lo lắng nhiều mỗi khi làm gì có lỗi với em phải không anh?

    Em còn nhớ cách đây khoảng một tháng anh đi gặp gỡ bạn bè cùng công ty, chỉ mấy người con trai thôi nhưng anh nhậu tới khoảng 1 giờ sáng mới về. Em gọi điện thì anh bảo lát nữa, nhưng em càng chờ càng thấy “lát nữa” của anh nó dài quá! Cho đến khi em gọi điện thì anh không nghe và tắt máy. Anh có biết lúc đó trong đầu em chỉ quay cuồng một suy nghĩ duy nhất: Nếu như chẳng may anh có chuyện gì thì em làm sao sống được? Rồi còn con của chúng ta nữa! Em đã khóc rất nhiều, em đã cầu trời nếu anh về bình yên mà bắt em phải chịu một tội gì thì em cũng cam tâm, miễn sao để anh trở về bình yên! Rồi anh cũng về nhà với một tâm trạng mà đến giờ này nghĩ lại em vẫn cảm thấy rất sợ! Anh say không biết gì, anh dắt được xe vào nhà, chân phải đá vào chân trái, anh ngã lăn ra nệm rồi ngủ vùi chẳng hay biết gì xung quanh. Em tự hỏi chẳng biết lúc đó em và đứa con đang lớn lên trong bụng có là gì với anh không? Anh có thực sự quan tâm đến sự tồn tại của hai mẹ con em không? Một đêm em thức trắng chỉ để trông chừng anh. Em sợ anh uống say dễ bị cảm, em sờ trán anh mỗi lúc em lo lắng, em lau mồ hôi cho anh… nhưng anh không hề hay biết gì cả. Gần sáng, mệt mỏi quá em thiếp đi và chỉ bị đánh thức khi anh tỉnh dậy.


    Anh ói mửa không ngừng, em lại lo lắng, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy anh, em thấy tủi thân quá mức và em đã khóc. Anh chỉ nói với em rằng em đừng khóc sẽ không tốt cho con. Lúc này anh mới nghĩ đến con sao? Lúc này anh mới cảm thấy là con quan trọng thế sao? Chỉ nghĩ thế thôi là bao nhiêu tủi hờn em trút cả lên anh, em chẳng nói chẳng nghe và chỉ khóc. Rồi anh cũng biết phải làm thế nào cho em nguôi giận, hình như là anh biết rất rõ mình phải làm gì, anh vỗ về và nói là tại bạn bè vui vẻ quá lâu ngày mới có thời gian trò chuyện. Em không trách anh, em không giận anh nhiều bằng việc để em lo lắng cho anh! Anh có biết không? Với những người phụ nữ đang mang thai thì họ rất hay suy nghĩ lung tung và em cũng không ngoại lệ. Em sợ mất anh, em sợ anh bỏ em thì em sẽ chẳng biết mình sống thế nào? Mình sẽ làm gì để tồn tại? Chẳng lẽ anh không hiểu nỗi lòng của em sao?

    Mọi bước đi của anh em đều lo lắng dõi theo và em cũng chỉ an tâm khi anh về đến nhà an toàn. Anh ngồi đó và em thấy anh là con người bằng da bằng thịt, được gục đầu vào lưng anh, như thế em mới thực sự yên tâm anh ạ!

    Em biết cư xử như vậy là ích kỷ, là lo lắng quá mức và nhiều khi sẽ làm cho anh chán nản… Nhưng em không thể không lo lắng cho anh vì em không thể sống thiếu anh, cả em và con đều rất cần anh! Anh là chỗ dựa không thể nào thay thế của mẹ con em! Em chỉ cần anh mạnh khỏe mọi bệnh tật hay đau ốm gì em tình nguyện nhận thay anh tất cả.

    Mong anh của em luôn yêu đời và là niềm vui cho cả gia đình bé nhỏ của chúng mình!
    Em yêu anh bây giờ, mai sau và mãi mãi!
    ______________________________________________Sưu Tầm



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 14, 2020
  11. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    Một bông hồng, buổi sáng mai...

    Chữ "người" trong thế giới ảo!
    Beby.jpg
    "Cái thật" của một cộng đồng "ảo" là cái thật mà ở đó nhắc nhở với xã hội rằng hãy là những con người nhân ái nhất, vị tha nhất...

    Ngày hôm qua là một ngày đặc biệt. Thế giới mạng sục sôi với những lời rỉ tai, những tin nhắn, những chào gọi... về một đoạn video clip xuất hiện trên mạng từ chiều hôm trước. Nó xuất hiện trên một blog với đoạn phim "phòng the" rất "nóng".
    Nhân vật tham gia đoạn phim này có vẻ giống như một diễn viên trong một loạt phim truyền hình hấp dẫn tuổi teen. Sự kiện được đẩy lên đỉnh điểm của kịch tính khi nó xuất hiện trên một tờ báo in và một vài địa chỉ báo mạng: cô diễn viên này đóng phim {***}! Ngay lập tức, phương tiện nhật ký cá nhân mang tên blog đã thành một lò lửa thật sự. Khi mà không gì hơn, nó chính là nơi chuyển tải hình ảnh và thông điệp mang tính kết nối với một tốc độ khủng khiếp của cả đám đông trên vạn nẻo đường truyền.
    Và ngày hôm qua đã trôi qua trong kịch tính bất ngờ.
    Buổi sáng, mọi người sửng sốt vì báo đăng (cả báo in và báo mạng). Mọi đường link gần như nghẽn mạch truy cập. Sự việc tưởng chừng như lặp lại câu chuyện vài ba năm trước về đoạn phim "nóng" của một diễn viên điện ảnh nào đó đã tung lên một trang web. Nhưng lần này, bên cạnh những lời xầm xì mời gọi thú tính đã xuất hiện một dòng chảy khác.
    Tác giả của "tiếng nói khác" ấy là những blogger bình thường trong xã hội. Họ là những người làm báo, sinh viên, cán bộ công nhân viên chức, du học sinh... từ mọi miền đất nước, từ nước ngoài... bất ngờ gặp nhau trong một thái độ khác: kêu gọi dừng "cuộc chơi" có thể giết chết một số phận con người. Bởi từ một câu chuyện riêng tư không thể biến thành một "thú vui" giải trí cho cộng đồng.
    Như một tia lửa, từ giữa cộng đồng mạng, những lời kêu gọi của các blogger tích cực đã bùng lên. Họ đề nghị báo chí hãy thận trọng trước sức mạnh thông tin có thể giết chết một cô gái 19 tuổi, rằng hãy vì một con người trẻ tuổi hơn là vì một động cơ câu khách (có thể có) từ những thông tin mang tính xìcăngđan này, rằng hãy biết thứ tha cho một lỗi lầm nào đó của những bạn "trẻ người non dạ”... Những bài viết (entry) trên blog truyền đi.
    Hàng chục rồi hàng trăm những lời góp ý (comment) xuất hiện. Những người trẻ tuổi bận rộn không thể viết thành entry thì cũng vội vã đặt một blast (câu treo trên đầu blog) với những dòng tha thiết: "Cộng đồng blogger hãy chung tay giúp (tên cô gái) vượt qua khó khăn này!", "Con người, ai không có lúc sai lầm! Hi vọng mọi người có thái độ từ bi và rộng mở"...
    Những làn sóng âm thầm đó được truyền đi mạnh mẽ và diễn tiến đáng kinh ngạc của nó là một số tờ báo mạng đã phải tháo bài xuống. Một sự kiện mà ngoài mọi lý do, có một nhân tố mới: cộng đồng blogger tích cực đã kịp thời có những tác động - trong một sự kiện mà những thông điệp từ cơ quan quản lý chưa kịp xử lý một tình huống đã diễn ra.
    Ở đây, chúng ta không tham gia luận bàn về đoạn phim và nội dung cũng như những hệ lụy từ nó. Mọi cá nhân đến độ tuổi trưởng thành sẽ tự chịu trách nhiệm cả pháp lý và lương tâm, danh dự... trước những hành động của chính mình. Điều cần ghi nhận lớn nhất trong chuyện này là sự phát triển mang tính nhân văn của thế giới số tưởng như lạnh lùng khắc nghiệt.
    "Cái thật" của một cộng đồng "ảo" là cái thật mà ở đó nhắc nhở với xã hội rằng hãy là những con người nhân ái nhất, vị tha nhất... Cho dù bạn đang hành xử ở một thế giới không ai biết bạn nhưng bạn có thể gây tổn thương hoặc nguy hiểm cho ai đó quanh mình...
    Trong một thách thức mới của những công cụ ảo, người ta vẫn thấy chữ "người" ngời đẹp...

    _____________________________________________________NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG
     
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 11, 2020
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 11, 2020
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 11, 2020
  15. Yến Thanh

    Yến Thanh Thần Tài

    Đọc & suy ngẫm...

    [​IMG]

    Nắm tay và làm tình

    Có một người bạn tôi thổ lộ, cô ấy yêu anh bạn trai suốt một năm, mà mới chỉ nắm tay, còn chưa hề hôn. Tôi hỏi cô bạn, thế giờ là năm nào, cô ấy trả lời là năm 2004. Cô ấy không còn trinh, cô ấy từng có bạn trai, nhưng cô ấy chấp nhận chỉ nắm tay người yêu mới suốt một năm, mà vẫn chưa vội hôn.
    Từng có người bạn viết một bài, nói con trai thường nắm tay cô ấy lúc đi qua đường, lúc đi dạ hội, lúc đi xem phim ma ở rạp, và bảo cô, nắm tay hay không nắm tay rất quan trọng.
    Tôi nhớ về khi còn yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên quan đến cái nắm tay.
    Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, dường như lúc đó là tuyên bố: "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở.
    Tôi rất thích người bạn trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.
    Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi.
    Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, lúc lái ô tô, anh sẽ buông tay phải ra nắm lấy tay phải tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của một người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.
    Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.
    Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa. Mà có thể tình yêu sẽ bắt đầu từ một cái hôn, hoặc là ta có thể làm tình với một người con trai, rồi mới yêu anh ta.
    Hoặc thậm chí, cái gì cũng đã "trao" rồi, nhưng vẫn không hề yêu anh ta một chút nào.
    Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể đồng ý hôn một cô gái, làm tình với cô ta, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám đông.
    Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là một cái gì quan trọng và cần thiết.
    Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ xác thịt khó thực hiện nhất.
    Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào.
    Ngược lại, chúng ta có thể rất dễ làm tình với một người nào đó, nhưng chúng ta lại rất khó nắm tay một cách giản dị và thiết tha với họ.
    Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, đại đa số là tôi chủ động nắm lấy tay họ.
    Họ vì là người chững chạc, trưởng thành, nên không còn bột phát và chủ động, tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Mặc dù tôi là một cô gái rất tự tin năng động, nhưng tôi rất cần bạn trai chủ động, anh hãy cho tôi sức mạnh để tôi yêu anh đi.
    Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế? Phụ nữ dù đã chững tuổi, hay còn thơ ngây, cái phụ nữ cần rất giản đơn.
    Có nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm? Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy, bước đi thập thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.
    Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn phân loại tình cảm theo thứ tự này: Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve - làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ?
    Không đâu.
    Thật sự là không đâu.
    Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?
    Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành.
    Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.​

    *****************
    (Trang Hạ lược dịch)
    từ diễn đàn Saycoo - Đài Loan
     
    hugolina and Phúc Thịnh like this.
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 11, 2020
    Phúc Thịnh likes this.
  17. cattuong

    cattuong Thần Tài Perennial member

    con đường vốn hok thể đi sao vẫn cứ ngoan cố mà đi cho lòng này rướm máu?
    [Phải đi chứ]
    ...... phải đi để bik phía sau hạnh phúc còn có nỗi đau
    .........phải đi để bik phía sau nụ cười còn có nước mắt
    ...........phải đi để bik phía sau sự hiện diện của 1 ng` còn có sự ra đi
    ..............phải đi để bik sau tình iu là chúc phúc
    .................phải đi để bik rồi lòng ng` còn có thể bạc bẻo đến đâu
    ....................cũng như phải đi để bik có những ng` trong tình iu luôn ko ngừng chờ đợi
    nhưng ko phải chờ đợi ngày ai đó có thể iu họ mà chờ ngày họ có thể ngừng iu ai đó



    Có thể chúng ta cũng như khi đang đi dưới mưa vậy...
    Nên nói "chia tay" thui... để có thể nhờ vào 1 bờ vai khác mà khô ráo về nhà
    Hạnh phúc ko phải cứ ôm khư khư thì nó là của mình
    [Hỉu chứ - Hỉu rõ nữa là khác] - [nhưg sao cũng quá xót xa cậu nhỉ!]
    Hok phải chưa từg cố gắng đâu...
    Có đó!!!!
    Cố gắng để bik mình đã bại
    Mong mỏi để bik mình quá ngốc
    Chờ đợi để bik mình dư thừa
    Mỉm cười mà nghe tim mình đau



    Khi iu ai , chúng ta đều tự chọn cho mình 1 phương cách khác nhau trong tình iu
    Và....
    [Iu đơn phương] - cách tớ đã chọn
    Ngốc nghếch lắm.... ngay trong mắt mọi ng` - Vô nghĩa lắm.... cho cách nhìn của ai đó
    ...Và bây giờ , đang cảm thông & chia sẽ hết tất cả.
    ...Cảm thông để khi biết rằng , mình không wan trọng .
    ...Chia sẽ để rồi biết đc rằng , lời nói những ngày wa chỉ là gió .
    ______________

    Thức trắng đêm nay nhớ 1 ng`
    Một ng` tôi nhớ, một ng` thôi
    Đêm nay, đêm nữa, đêm mai nữa
    Tôi nhớ một ng` hok nhớ tôi
    ______________

    Chia tay nào phải là kết thúc....
    Chia tay để học cách iu ai đó bao dung hơn đấy chứ!
    Chia tay để học cách chấp nhận những j phũ phàng nhất trong ty nà
    Chia tay để biết trong lòng mình ai đó wan trọng đến chừng nào
    Chia tay để bik thì ra chính mình đã tự buông tay khỏi thần hạnh phúc đấy
    Chia tay để bik tớ đã bị gạt qua bên lề rồi phải hok cậu ?


    Thíck? Cậu liệu có phải là 1 sai Lầm

    Liệu có phải là sai lầm ko cậu ?? Khi tình cảm tớ dành cho cậu thì quá nhiều ... còn cậu dành cho tớ thì quá ít ...

    Liệu có phải là sai lầm ko cậu? Khi càng ngày tớ càng muốn được ở gần cậu ...được bên cạnh cậu ... còn cậu thì .. tránh xa tớ ...

    Liệu có phải là sai lầm ko cậu ? Khi mà từ lúc cậu onl cho đến lúc cậu out.... cái nik của cậu cứ nhý không người chat ...

    Liệu có phải là sai lầm ko cậu ?Khi cậu cứ VÔ TÌNH làm tổn thương tớ .... cậu cứ ruồng rẫy, rũ bỏ tớ ... ....thật phũ phàng ...

    Liệu có phải là sai lầm ko cậu ?Khi mà bây giờ ... cậu đang ở 1 nơi rất xa tớ ...và xung quanh cậu .. còn biết bao nhiêu người khác ... liệu ... cậu có còn nhớ đến tớ... nhớ đến 1 đứa ngốc bị chìm ngập trong đám đông ... không nổi trội ...



    ...Nếu như thiên đường của 2 chúng ta, ..giống như 1 bức tường hoa
    ...Phong toả mơ ước của tớ
    ...Hạnh Phúc Có phải là 1 cánh cửa sắt .... ngăn ko cho loài chim bay về phương nam
    Nếu như cậu hướng về phía bầu trời ....Khao khát 1 đôi cánh
    ...tớ sẽ buông tay để cậu bay vút lên
    Đôi cánh của cậu ko nên ở lại 1 nơi nào đó nhìn thời gian trôi wa
    Nếu như lãng mạn đã biến thành vướng bận
    ...Thì tớ là người đầu tiên way lại với sự cô đơn ....
    Có 1 thứ tình iu gọi là "chia tay "
    Vì iu tớ bỏ mọi thứ cho dù đó là : "thiên đường hạnh phúc "
    Nếu mình wen nhau làm cậu phải mệt mỏi
    ...Thà để tình iu chân thật mang tớ ra đi ...
    Vì iu...tớ sẽ kết thúc giấc mơ ..."thiên đường hạnh phúc "
    Tớ ra đi thinh lặng và bình yên để cậu có tất cả
    Để tình iu chân thật giúp tớ nói ..."chia tay"
    Đành mất cậu ..đành mãi mãi lìa xa cậu ....

    .....Tớ đã buông tay

    -Đôi khi ... con người ta cần dừng lại ... dừng lại để rồi bước nhanh hơn ...
    -Đôi khi ... con người ta cần buông tay ... cần cho đi để rồi có nhiều hơn ...
    -Đôi khi ... con người ta cần khóc ... khóc thật lớn để rồi lại cười thật to ...
    -Đôi khi ... con người ta cần 1 mình ... 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào ...
     
    Last edited: Jun 24, 2011
    hugolina and Phúc Thịnh like this.
  18. cattuong

    cattuong Thần Tài Perennial member

    Đôi khi...Bất Chợt Và Bây giờ...

    [​IMG]
    Đôi khi chỉ đơn giản là cần 1 bờ vai để dựa....
    Đôi khi chỉ là cần 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình....
    Đôi khi chỉ cần 1 khoảng thời gian để sống trong tình yêu....
    Đôi khi chỉ là cần 1 tin nhắn yêu thương....
    Đôi khi chỉ muốn có ai đó để được quan tâm chăm sóc......
    Đôi khi chỉ muốn có 1 người để gọi 2 tiếng ''em yêu''......
    Đôi khi chỉ là muốn thương nhớ 1 ai đó......
    Đôi khi chỉ ước bây giờ có ai đó xuất hiện và tặng cho mình cả trái tim......
    Có thể đó không phải là yêu....
    Có thể đó chỉ là 1 giấc mơ......
    Có thể chỉ là 1 lần thôi trong đời.......
    Có thể làm tất cả chỉ để được 1 giây thôi.......
    Có thể vì quá khát khao yêu thương nên thấy buồn và vô vọng....
    Có thể sẽ chẳng có ai.......
    Bất chợt trong 1 lúc

    Khi thoáng nhìn thấy bóng ai ngỡ như đang chờ mình.........
    Khi đọc lại những dòng tin nhắn yêu thương.........
    Khi cảm thấy sợ vì không có khái niệm về thứ 7......
    Khi không biết nhắn tin cho ai và nhắn tin vì cái gì.....
    Khi thèm 1 lần được khóc vì 1 ai đó..........


    Bây giờ...


    Chỉ có 1 mình trong sự trống trải của con tim.....
    Chỉ biết khóc mỗi khi lòng thấy trống rỗng.....
    Chỉ biết Tình yêu là cái gì đó rất xa và không thể nắm bắt......
    Chỉ biết sống qua ngày bằng cách vùi đầu vào những việc mình thích.....
    Chỉ biết gạt đi mỗi lúc ai nhắc đến yêu thương..........
    Chỉ biết bây giờ mình chỉ có 1 mình ! chỉ 1 mình mà thôi......

    Yêu làm gì để rồi có lúc lại thấy cô đơn.....
    Yêu làm gì để có lúc phải khóc.......yêu làm gì để đau khổ..........
    Mệt mỏi rồi....1 mình thôi....
     
    Last edited: Jun 24, 2011
    hugolina and Phúc Thịnh like this.
  19. cattuong

    cattuong Thần Tài Perennial member

    Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều, nhiều đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ta ra khỏi giấc mơ và ôm người ta thật chặt. Hãy mơ về ai đó đặc biệt của bạn…. ................... Có những điều không nói trái tim vẫn lắng nghe..
     
    hugolina and Phúc Thịnh like this.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 14, 2020