Mạng là gì Khuyết Danh Mạng là nơi mà chính nỗi cô đơn Khuất đâu đó ở phía sau bàn phím Mạng là nơi thử một lần chiêm nghiệm Những thực hư ẩn hiện giữa tim người. Hai bên modem em và tôi Cùng hai cái tên rất là ngộ nghĩnh Tâm sự khi đùa khi là nghiêm chỉnh Chẳng biết đâu mà đối phó lẫn nhau. Mạng là nơi mà chẳng biết tìm đâu Một chút xẻ chia giữa đời rộng lớn Cứ nghĩ rằng sau một cái tên là lạ Là một tâm hồn đồng điệu, cảm thông. Mạng là nơi giữa có và không Nhiều lúc mỏng manh tưởng chừng là một Mạng là nơi mà có khi dại dột Ta mải mê làm một cuộc phiêu lưu. Mạng là nơi mà chẳng hiểu vì đâu Mỗi khi xa thấy lòng nhớ lắm Thèm một tiếng "Hi" dịu dàng đầm ấm Thèm một mail dù chỉ đôi dòng. Mạng là nơi lòng muốn hỏi lòng Muốn nói lên những điều không thể nói Mạng là nơi giữa đời rất vội Tìm thấy trong lòng một chút thảnh thơi. Mạng là phim và mạng cũng là đời Cũng lắm niềm vui, cũng nhiều nước mắt Cũng ghét-yêu nửa đùa nửa thật Cũng giận hờn thế nọ thế kia. Mạng là nơi những kẻ thức khuya Bấp chấp thời gian, bất cần giấc ngủ Bên máy tính đêm sẽ là không đủ Ngày cất vào như đôi mắt modem. Mạng là gì ? Là Tôi và Em Cứ mải mê tìm nhau được rồi lại mất Là cuộc phiêu lưu thử tìm gì thật Hạnh phúc vẫn là đáy bể tìm kim. Mạng là gì ? Một cuộc trốn tìm Sau những account im lìm ẩn hiện Có khi vu vơ, có khi màu nhiệm Cứ thử click vào đến lúc tìm ra. Cổ tích của những ngày xa Một túp lều tranh, tim vàng đôi lứa Cổ tích ngày nay không còn thế nữa Hai trái tim vàng kết nối bởi modem.
Đêm bơ vơ... Đêm trở về, đặc quánh con mắt ai Dõi xa xăm chạnh... miền viễn xứ Có những điều... tưởng, từ lâu... yên ngủ Thế rồi... mình, day dứt cứ vọng khua Góc khuất trong nhau... lạnh... con gió trở mùa Nhàu áng thơ, vạt chiều loang vàng úa Thi nhân ơi... có bao giờ người... sợ Nhúm lửa tàn, leo lắt hóa bụi tro...? Bến trong nhau đậu neo chút tình chờ Để con sông chảy ngàn năm, trở lại Dẫu rằng đời, Dẫu niềm đau, riêng mãi... Người xa ơi... Yêu thương ấy đợi người...
Thì thầm đêm Cả tiếng lá cũng xơ xác đợi em Những mắt đèn quầng lên trong im lặng Em gần đấy mà một người trống vắng Phố chung mơ day dứt sự chia phôi. Con đường xưa em đã đi với ai Gió không thổi thì thầm bên tai nữa Nỗi nhớ nén trong khuông lòng đóng cửa Để riêng đêm lại mở ngắm hình hài. Có cô bé mười tám tóc ngang vai Bỗng đổi thay khi anh chưa kịp hiểu Cái lắc đầu anh biết mình quá thiếu Thế là xa chẳng ai nói thành lời. Chỉ vầng trăng bước qua giữa hai người Đi rất nhẹ không in hình tì vết Dấu môi câm không tự mình xóa hết Như mũi dao xăm một thuở dại khờ.
Có đôi lúc ...! Có đôi lúc Sự im lặng làm ta xa cách Ai cũng có lòng tự trọng riêng Ai cũng không là người thua cuộc Để giờ mãi ta không thuộc về nhau Có đôi lúc Anh đã thức trắng đêm thâu Chỉ một mình ...ôm nỗi sầu lạnh lẽo Những khi ấy ..trái tim anh mền yếu Giọt lệ nào không khóc mà tự rơi . Có đôi lúc Anh vẫn cố gượng cười Rồi tự nhủ rằng em đang sống tốt Người nào đó sẽ cho em hạnh phúc Nụ cười đắng anh đã tự an tâm Có đôi lúc Anh đã cố rằng không ! Nhưng trái tim cớ sao cứ nhớ Có không em một tình yêu muôn thưở Mà sao anh.. vẫn cứ mãi đợi chờ
Nỗi nhớ trùng khơi Anh trãi hồn anh lên cát trắng Tình em nhè nhẹ viết vần thơ Buồn sao con sóng nỡ ơ hờ Cuốn mất tình em, anh chết lặng. Có phải em đang ở đại dương? Nơi đầu ngọn sóng ngỡ bình thường Hay trong tiếng gió ru hồn lạnh Hay những cánh chim bay lạc phương. Anh nhớ ngón tay anh đã chạm Nhớ bờ môi chẻ đã từng hôn Nhớ làn tóc, mắt mi, thương lắm! Tình hỡi! trùng khơi có dỗi hờn ?
Ngân nga câu hát nhớ nhau hoài Dại khờ mãi đứng đợi chờ ai Vu vơ bất chợt lòng hoen lệ Khi yêu ta mới biết đêm dài Anh đợi chờ em trong giấc mơ Xa cách đôi ta mãi đôi bờ Muốn sang mà cầu kiều chưa bắc Ông tơ bà nguyệt nối duyên hờ Trách duyên trách phận biết trách đâu Tình không xa cách chẳng đậm sâu Có phải khi yêu là như thê Giấc mơ có phải nơi bắt đâu
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Anh đừng tiếc mùa thu Lá tàn rơi buồn lắm Đường chiều sương thấm đẫm Em về không kẻ đưa Anh đừng gọi ngày mưa Lối em đi sẽ ướt Sẽ chẳng về thăm được Nơi hò hẹn hôm nào Mộng mị giữa chiêm bao Đừng gọi tên người khác Viết trăm ngàn khúc nhạc Đừng quên một… cho em Trăng ngủ gục bên thềm Đừng làm trăng thức giấc Trăng sẽ đi về mất Ai làm chứng lòng anh ? Đừng để ngày qua nhanh Đừng để đêm xuống vội Để nhân gian thay đổi Người không còn nhớ nhau[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đầy tình, chén cạn chưa say Qua đông lại đến xuân này dài ra Mênh mông trong cõi người ta Dòng thời gian cứ chảy qua đời người Bao nhiêu tiếng khóc, nụ cười Từ trong bão lửa kiếp người sinh sôi Trải qua dấu tích luân hồi Tôi và lá cỏ vẫn ngồi trầm tư Ngày gieo tiếng khóc con người Đêm mơ gặp lại tiếng cười nhân gian Tôi tin còn nụ cúc vàng Nở trong đêm của thiên đàng tình nhân.[/FONT]
Anh đã... Anh đã ghép những câu thơ từ gió Nên mơ hồ nhẹ bỗng ý mong manh Tóc tơ bay rối rắm khoảng trời xanh Tà áo lụa dập dìu cơn sóng vỗ Anh đã dệt mấy vần thơ từ nắng Nên ửng hồng trái mộng giữa hư vô Có nàng tiên chập chờn trong mây trắng Và hương tình chợt hát điệu ngây ngô Anh đã uống giọt sương đêm dịu ngọt Anh đã ăn hạt bụi đắng chiều vàng Nhịp con tim nghe mấy lần thảng thốt Tiếng xạc xào lạc lõng khúc thơ hoang
Là... Là thu hay là em? Ðêm mưa trải mộng êm đềm trước sân Là xa hay là gần? Cúc vàng rung cánh bâng khuâng bên thềm Là em hay chẳng là em? Anh vùi trong giấc mộng mềm như mây
Thức trắng đêm nay nhớ một người Một người tôi nhớ một người thôi Đêm nay,đêm mai..đêm mai nữa... Tôi nhớ một người không nhớ tôi.. Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau Cũng mềm lòng vì những câu họ nói. Này gió ơi cho ta nhờ chút việc, Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng, Khi gió về nép bên cạnh người ấy, Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao. Uống cho say để quên đi tất cả Quên nỗi buồn,sự cô độc,cô đơn Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn Đời vô vị khi tâm hồn đã chết ! Tại sao nước mắt lại tràn Tại sao hy vọng lại càng mất đi Tại sao uống rượu ngàn ly Nhưng lại không thể quên đi một người Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi
Người gởi cho ta một bông hồng Ngỡ ngàng chẳng biết nhận hay không ? Nhận ư ? Có lẽ còn hơi sớm Trả lại! Eo ơi sợ mất lòng E ấp ngôn từ mãi chẳng xong Một câu sao khó nói vô cùng Chao ơi! Khó nói nhưng không lẽ Gởi lại cho ai một bông hồng Thức mấy đêm rồi ai biết không ? Bâng khuâng xao xuyến ngập cả phòng Yêu thương bối rối tràn tim nhỏ Bởi trót nhận riêng một bông hồng Người gởi cho ta một bông hồng Hẳn lòng thao thức đợi và mong Người ơi ta thấy phân vân quá Xin khất nợ này đến cuối đông.
Kiếp cầm ca Khi biết em mang kiếp cầm ca Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền mua vui Hỏi rằng anh ơi: Còn yêu em nữa không? Đừng nói nữa anh ơi Xin đừng nói nữa làm gì Em nghĩ rằng Đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu Tình yêu, em sợ tình yêu Vì tình yêu như là hương hoa Lỡ mai sau em mất người yêu Em khổ thật nhiều Ngày mai trên đường phố này Những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ Xa lìa ánh đèn có anh đưa em về bến mơ Khi trót mang duyên kiếp cầm ca Em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời Chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh thôi Còn tin anh nữa thôi Đời vẫn thế anh ơi Xin đừng nói đến tình đời Anh nhớ rằng đời là gian dối Nhưng đôi ta mãi còn nhau
Nếu như ngày đó Nếu như ngày đó ta không gặp nhau thì chắc nay đã không u sầu. Nếu như ngày đó tiếng yêu không phai màu thì giờ đây ta đâu phải xa nhau Nếu như ngày đó, anh không lừa dối thì tình đôi ta đã không lạc lối Bước trong chiều tối nghe lòng đơn côi Một mình em về chốn xa xôi Tìm nhau trong bao nhung nhớ sao nghe nhói đau Đã yêu thật rồi sao gian dối nhau Tiếng yêu ban đầu giờ là nỗi đau Thôi ta đành cố quên mau người ơi Tình là trò chơi ân ái gieo bao trái ngang Giấc mơ phai tàn mình em khóc than Trách ai phũ phàng lòng ta nát tan Dù có bên nhau thì cũng đã muộn màng
Đêm Độ̣c Hành Từ vắng tiếng em cười Bỗng đời ta tẻ nhạt Mỏi mòn tìm thảnh thơi Thêm lụy phiền chua chát Giờ lỡ làng hoa nát Nghe hương đêm nhẹ nhàng Lẫn vào làn gió mát Hồn lạc loài đi hoang Khe khẽ nhịp thời gian Âm thầm ôm tuổi mộng Lạnh lùng ngày ngóng tháng Lặng lẽ rũ năm trông Lòng giá tựa mùa đông Bàng hoàng khuya lộng gió Mơ màng chút ước mong Ký ức về mờ tỏ Ta bước trên đường nhỏ Thênh thang đến lạ lùng Ánh trăng giờ chẳng thơ Mà lá hoa rơi rụng Sương thấm lạnh thân rung Bóng ta dài lối cũ Nơi này gợi nhớ nhung Ta mãi đời cô lữ
Rối cả hoàng hôn Anh gửi cho em chút nắng vàng Để em hong tóc lúc chiều sang Gió đêm, sương lạnh làm khô úa Sợ tóc huyền xưa ngọn gãy ngang. Tóc em bay rối cả hoàng hôn Níu sợi mây hồng ở cuối thôn Trói cả đời anh bằng sợi nhỏ Vậy mà ngọn tóc vẫn còn thơm. Đừng để cho ai vuốt tóc em Cũng đừng cho nhặt sợi trên thềm Ra ngoài em nhớ che hương tóc Mất một thứ gì anh cũng ghen.
Nhớ Chưa gặp được nhau cũng thấy thân Dù em hờn dỗi biết bao lần Phải chăng một chút làm hương vị? Níu kéo hai ta xích lại gần. Bỗng dưng chẳng thấy em hờn nữa Gió lặng mây ngừng bớt nổi trôi Chỉ sợ mây kia rơi xuống thấp Vỡ ra từng mảnh giống hồn tôi. Em đi bỏ lại căn nhà trống Kỷ niệm nơi đây loãng cả rồi Như mất trong tim hơi thở ấm Và lòng như cạn hết niềm vui. Em nỡ vô tình đến thế sao Bặt vô âm tín đến khi nào? Mưa to cũng báo vài tia chớp Một bước rời xa chẳng vẫy chào Sáng ra thức sớm sương còn đọng Trên đóa hồng nhung những giọt sầu Trời ở trên cao trời cũng khóc? Hay hoa đã ứa lệ đêm thâu! Ai biến hồn tôi thành đá cuội Để rồi chai đá những niềm đau Đá ơi đừng chảy mồ hôi nữa Người tưởng là tôi khóc nỗi sầu. Tôi vẫn như là cánh hải âu Đêm sương còn nhớ bạn tâm đầu Khi nao nuớc biển không còn mặn Chưa chắc lòng tôi đã hết sầu.
Đố Ai Đố ai! đếm được sương bao tuổi… Và gió sinh ra tự thuở nào… Biển nọ, bao giờ vào cõi chết … Sông già, rong mục, nước về đâu???. Tình ơi! Có bán cái ngu ngơ? Mang về gọt đẽo, ngọt vần thơ Chợ người!… Ai bán… L ời yêu đẹp? Hãy bán! Ta mua một đợi chờ!... Đêm nằm đếm những ngón tay thon Mưa nắng chai sần, vạn héo hon Môi rét – xa đời - đâu lữ khách?... Bao thu… Nhặt lá… Một lối mòn. Còn anh, còn tuổi, em còn mộng!… ngút ngàn hương sữa hồn tiêu diêu ngàn năm một bóng, trăng in đáy sáng tận mai sau những buổi chiều.
Thơ tình cuối mùa thu Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá. Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu và hoa cúc Chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã bao mùa gió bão. Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ. Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại... - Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may.
Anh đưa Em một chiếc bút chì Em tìm giấy ... để vẽ những gì Em nghĩ Anh đưa Em một bàn chân bước đi... Em cúi xuống ... bước đi , và nghĩ lại ... Dìu dắt Em trên từng bước Em đi ... Ngay cả khi , bàn chân Em rất mệt mỏi Em yêu Anh , Em yêu cả lời nói Hứa bên Em , trên hết mọi con đường ... Hứa cho Em , một chỗ dựa yêu thương Nắm tay Em , vượt qua những tai ương .. Rất lớn !! Đã yêu Em , xin đừng có quay đầu Chỉ bước tiếp , thật lâu , bên Em mãi Trên giấy Em vẽ Anh 1 bức tranh thật đẹp Bàn chân không đi dép , nhưng Em khép yêu thương Bước Anh hoà bước Em , chung nhịp mọi con đường Yêu Em Thương Em Bên Em Vì Em Anh nhé ...