Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn Bớt đi toan tính để mình an nhiên Ở đời vạn lẽ do duyên Bớt đi bốn thứ mới yên tâm hồn. BỚT đi toan tính bồn chồn Nghĩ nhiều thì sẽ cào cồn ruột gan Quá khứ thì đã sang trang Tương lai chưa tới, tính toan ích gì! Trân trọng khoảnh khắc tức thì Hiện tại hạnh phúc chẳng gì thể so Nghĩ nhiều thì sẽ âu lo Vậy thì bớt nghĩ để cho nhẹ lòng. BỚT đi nghe ngóng lòng vòng Nghe chuyện phải quấy thì lòng chẳng an Nghe lời khóc lóc thở than Nghe người khoác lác khoe khoang thế quyền... Nghe chi lời ác rủa nguyền Thị phi chỉ khiến sầu phiền bạn ơi Đời thì oan trái khắp nơi Bớt nghe để thấy thảnh thơi tâm hồn. BỚT đi lời nói miệng mồm Nói năng không khéo nghiệp tồn khổ thay Nói thì phải nói lời hay Lỡ mồm mà nói đắng cay với người. Sau này phải trả gấp mười Hãy nên nói ít mà cười nhiều hơn Học theo các bậc thánh nhơn Nghe nhiều nói ít, quý hơn vàng mười. BỚT đi nhìn ngó lỗi người Lỗi mình cả đống mà cười lỗi ai Cứ nhìn vào lỗi người sai Thì mình chẳng thể sửa sai lỗi mình. Ở đời muôn vẻ muôn hình Bao nhiêu thảm cảnh bạc tình khó coi Vậy nên bớt ngó bớt soi Dành thời gian đó mà coi lại mình. Coi mình tu đúng quy trình Hay còn phiền não hãy nhìn lại ta Nghĩ đi não phiền đâu ra? Nhìn...Nghe...Nghĩ...Nói...khiến ta não phiền...!!!