Chế mới đi làm về.....con gái đầu chế ở trên sài gòn.....giờ mê yêu đương....ko còn nghe lời chế nữa huê tâm....chế tức giận chữi....là đòi chết đòi sống....
Sống xa nhà nhiều....đi làm lo yêu đương....còn nhỏ em khuyên nhiều rồi anh....em lo sợ còn nhỏ dể bị lôi dụng....rồi làm khổ cho em á.....
Chế tâm sự nhiều rồi huê tâm.....thằng trước chế nghe bé út nói chia tay rồi.....giờ quay lại nữa....chế nhìn thằng đó ko đàng hoàng huê tâm......chế cấm ko được chế ấm úc á.....
Cấm đoán cái gì,bà nên nhớ tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Cho nên có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau ( được chưa). Bà cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng. Về vấn đề con bà không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt. Cho nên tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt,cấm đoán. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại. P/s : Cứ để con bà tự do tự tại được không.