Dạ, mới ăn rồi anh, em đang ăn kiêng anh. Mỗi bữa cơm em nhai bằng ruốc và xì dầu. Cứ như thế mà đã sáu hôm.
Dạ. Anh bộ trưởng biết không. Em ăn kiểu này làm em nhớ lại cách đây 4 năm. Cũng đúng mùa hạ này. Thời điểm đó đang mùa cô vít quậy phá. Hôm từ Đà Nẵng về em không hề nghĩ là mình sẽ bị kẹt lại đây. Phi trường Tuy Hòa không xuống được. Em đã rơi vào vòng giới nghiêm này đúng một tuần. Chỗ em đang bị nhốt là trung tâm chiêu hồi Đà Nẵng. Cả một công sở rộng thênh thang này em đã ngủ trên những chiếc bàn kê lại cùng với đám người bị kẹt từ những nơi khác đến. Những ngày đầu đã nhịn đói ngồi nhìn cây phượng đỏ ối và hàng dừa ở bờ sông. Bờ sông thì đã bị chắn bởi bức tường cao, đằng sau là bến tàu. Dạ. Ngồi nghĩ lại cảnh tượng đói khát đó chết chóc đó mà ớn lắm anh. Gia đình em mọi người có lẽ cũng không ai nghĩ rằng em đang lạc vào một nơi như đây. Ba má em đã lo âu sợ em không về kịp được lúc giới nghiêm đó, thế mà vẫn không thể làm gì được hơn với những ngày giới nghiêm vắng tanh và những đêm mở to mắt lo âu nghe những tin tức ca cô vít tăng dần bay quanh mình. Dạ. Khi đó em đâm ra liều đang cố tìm mọi cách để về nhưng mọi con đường đã được chắn bằng dây kẽm gai và những họng súng điện thèm thuồng. Rồi em đã cùng một ông già vượt đi bộ gần 30 cây số nhưng rồi cũng phải quay về ( vì bị bắt lại ). Dạ. Bấy giờ em nghĩ nên chịu đựng và buồn rầu trong lòng mà thôi. Dạ. Giờ nghĩ lại còn toát mồ hôi hột đó anh.