Dạ, em thấy càng sống nhiều mình càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước phải không anh. Rồi có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi anh. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi. P/s : Em về Tuy Hòa chiều hôm qua rồi anh.
Đúng thế hiệp.cuộc sống ko biết trước được gì nhé.ở xóm anh ko mích lòng ai.luôn vui vẻ ai cũng quý nhà anh nhé!