Huệ ơi, Anh mới hát karaoke bài tủ. Khá hay. Hôm nào rỗi anh hát cho em nghe. Anh Vân ( anh ruột anh) ngồi ở nhà bên cạnh. Suốt giờ này qua giờ nọ anh ngồi ưu tư và nói lẩm nhẩm. Nghĩ cũng buồn thật em thời đại này con người như bỗng rơi mất vùng cố định của mình. Những ưu phiền của mỗi ngày một lớn hơn. Mọi người mất hẳn đam mê với đời sống. Không còn ai đủ can đảm tha thiết vào một công việc gì. Anh cũng thế, muốn vứt bỏ tất cả để trở về nằm xoá mình và chờ quên. Những ngày này anh làm biếng ăn hơn. Mỗi ngày mua một ít bánh mì nằm nhai rồi ngủ cho đến chiều mới ra dạo phố lại để ăn cơm tối. Sống như một vết phiền muộn. Anh vẫn nhớ Huệ rất nhiều nhưng đôi lúc không biết viết gì. Không lý cứ nói mãi ngày nay qua ngày khác là nhớ Huệ vô cùng thì cũng chỉ làm Huệ ngấy đi mà thôi. Rạch Giá đã bắt đầu mùa mưa chưa Huệ!? Huệ ơi, Những gì anh viết cho em và ngược lại là những lời nói dành cho ngày sau. Ước mong một ngày nào vinh thăng nhiều hơn cho đời sống thực sự dành riêng cho người như một ân huệ. Làm sao đánh tan những ưu phiền này. Đời sống đã băng rã mà phiền muộn chưa tan ra. Mưa lại kéo về từng hạt nhỏ. Anh nhớ em lắm. Chờ anh thu xếp anh bay xuống Huệ nghe. Thương nhớ♥️♥️
Huệ ơi Đã 5 giờ chiều, có lẽ em còn ngồi ở công trình. Không hiểu giờ này ở Rạch Giá có mưa không. Đêm hôm qua anh đã uống rượu say đến không còn biết gì và ngủ mê. Anh cảm thấy đời sống đã mỗi ngày một nản hơn. Từng ngày từng ngày một rơi lại đằng sau anh chất cao như cỏ khô, để một hôm nào đốt cháy anh thật tình cờ. Tuy Hòa trời đang mưa nặng hạt và hơi lạnh. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Huệ. Huệ ơi Anh đi thể dục chút nghe Nhớ em♥️♥️ Anh Đình Hiệp