Dạ, chỉ là cảm nhận vui của ĐH thôi anh. Dạ, mà thật ra cũng là sự chiêm nghiệm của ĐH như là một tổng kết những gì mà ĐH cảm nhận được từ cuộc đời của ĐH, của mọi người. Dạ, ngẫm lại đời mình, ĐH thấy mình nhiều muộn phiền. Không hiểu vì sao ĐH đã ray rứt về sự ra đi, ở lại của cuộc đời từ rất sớm. ĐH đã chọn hình tượng lá cỏ để ví với mình. Vì sao lại là lá cỏ!? Có thể cuộc đời rộn ràng có quá nhiều điều để mình phải lưu ý, nhưng trong đó không thể không có sự góp mặt của những điều nhỏ nhoi phải không anh. Dạ, ngọn cỏ, lá cây hay cây đa đều có bổn phận của nó với cuộc đời. Dạ, cỏ có bổn phận cỏ, lá có bổn phận lá. ĐH không mơ ước gì to lớn, mà nghĩ mình như một phận cỏ hèn. Vì hèn mọn nên nó không phải to lớn và có bổn phận nặng nề như cây đa, vì vậy nó tự do lắm. Dạ, anh hỏi vợ ĐH sẽ biết, vì sao ĐH hay nói lá, cỏ, cây, hư vô. Dạ, ĐH cho nó là phương tiện để bày tỏ lòng mình với cuộc đời, anh nghĩ coi có gì đẹp hơn chiếc lá cỏ nhỏ nhoi nhưng tự do với đời mình? Rũ bỏ những muộn phiền và thảnh thơi đời mình, điều này đã ám ảnh ĐH từ lâu, lâu lắm rồi, nhưng chỉ đến khi nói ra được những lá, cỏ, cây, hư vô như vậy ĐH mới thấy nhẹ lòng. Thân!